Sau khi tốt nghiệp chuyên
nghiệp, muốn có kinh
nghiệm điều
hành cơ quan. Tôi xin về tập
sự ở Ty Công Chánh tỉnh Gia
Định để học lấy kỷ năng điều hành, thay vì đa số bạn
xin về
quê nhà của họ ở tỉnh lỵ nào
đó. Đến đâu đâu, tôi cũng
gặp
toàn người đẹp. Dưới con mắt yêu đời của tôi nhìn
phái yếu
ai cũng mỹ miều, mỗi người
một vẻ kiêu sa từ cô Thư ký
đánh
máy, cô Văn thư, chị Tiếp tân cho đến Ông, bà Chủ sự
phòng,
Phó tỉnh trưởng… anh tài xế,
anh nhân viên gác dan tầm
thường cũng có cái hấp lực
để tôi đối thoại, san xẻ chút kinh nghiệm cho tôi thu
thập của họ nơi cơ sở làm
việc. Bởi
tương lai thành cấp chỉ huy
dù lớn dù nhỏ, thế nào đi nữa
hoặc dùng nghệ thuật tình cảm hay dùng hành chánh
chỉ huy,
tôi là người đi thu lượm cái
qúy báo của nhân gian bỏ
vào
cái túi “càn khôn” hành sự sau nầy.
Tôi được phái đến trường Nữ
trung học công lập Lê văn
Duyệt
khảo sát lập bảng chiết tính
trải đá và hệ thống thoát nước
bị hư hỏng, và trồng vài cây
phượng-vỹ cho có bóng mát.
Tôi
đến cận giờ và chờ lúc tan
trường, thì muôn vàn cô Nữ sinh
mặc đồng phục áo dài trắng
thướt tha, có cô tóc mây
buông
lửng tận lưng, nổi bậc giữa
làn tóc đen và áo trắng, thêm
chiếc nón lá vành to như che
cuộc đời còn trong trắng, thư
sinh vô tư lự.
Tôi tiếp xúc từ Ban Giám
Hiệu, đến thầy cô giáo sư trong Ban
giảng huấn, trong ấy có vài
cô vừa tốt nghiệp Sư phạm
như
tôi đang thực tập dạy các lớp
9, 10. Đến khi tiếng điện reo báo hiệu hết ngày học, từ
hành lang lầu hai tôi và hai
nhân
viên đồng sự nhìn xuống
khoảng rộng sân trường,
hằng hằng lớp lớp nữ sinh chậm rãi dẩn
chiếc xe đạp tuôn ra cổng
chánh.
Một thời, xe đạp là phương
tiện đi lại chánh. Những cô
Nữ sinh đi xe bao giờ cũng khép
chân, đầu gối sát vào sườn
xe,
đầu ngón chân đạt vào bàn
đạp, không khuỳnh tay,
dạng chân, không phóng nhanh. Đến
thời xe gắn máy: Velo solex,
Mobilette của Pháp đến xe
Honda nhập cảng của Nhật có
phần
“lả lướt” bay bướm trên trục lộ giao thông.
Một thiểu số Nữ sinh nhà gần
đi bộ tản mác ra hai cổng
phụ
lớp lang trật tự, đang rảo
bước trên đại lộ Lê văn Duyệt
hướng về chợ Bà Chiểu -Gia
Định, còn đa số xe đạp
chuyển
bánh rẻ về hướng Cầu Bông
bên trái và chợ Bà Chiểu tay phải-
(chắc độc giả sanh sống ở
vùng Gia Định -Thị Nghè
đều biết).
Họ đèo nhau trên xe đạp,
chở nhau bằng xe gắn máy nuối đuôi
trên đại lộ mang tên Đức Tả
Quân, ngồi sau nói cười oang
oang, ôm eo lả lơi đến quán
nước dọc đường tìm ly nước
mía có cho tý cam hay trái tắc
thông cổ, quán cốc ăn bò bía,
hay
gánh chè đậu xanh… Ký ức
thời học sinh mài đủng quần,
nhớ lại dường như ai cũng trải
qua kỷ niệm tháng ngày vui
vui
giống nhau như thế?
Chẳng mấy chốc ngôi trường
vắng, chỉ còn vài vị giáo sư
tuần
tự ra về sau, hay bận việc gì
đó còn lưu lại trong văn
phòng vị Giám học và hai anh gác
dan (gardien) trước ngỏ.
Ngày hôm sau quay trở lại
gặp BGH. Với số liệu ghi chép,
nghe tôi trình bày đều mừng
rỡ và thiết tha vì ngôi trường
xây cất hoàn chỉnh nhưng
sân chơi trước sau chỉ rải đá
xay
con (gravel = gravette) nay
đã lún sâu tạo vũng nước kém mỹ
quan ngôi trường. Kỳ thật
tôi liếc mắt để ý tìm bóng
hồng
nào đó!, sau đó xuống lớp để
xem độ chiếu của đèn neon và
ánh từng lớp, đặc biệt lớp 12
A và B (ban Vạn Vật và ban
Toán ngày xưa), ngắm nhìn
các tà áo trắng, ý trung nhân
nào xinh xinh nhất trong lớp.
Nhưng chưa tìm ra đóa hồng
nào
sáng rực trong đám nữ sinh
tan trường và các lớp 12…
Bất cứ đi cơ quan nào tôi xuất trình quyển “sổ ghi
công tác”
để xin đóng dấu và phê
chuẩn sự có mặt. Tôi xin
phép gỏ cửa
bước vào văn phòng của bà Hiệu trưởng, có hai nữ giáo sư
vừa
hết tiết dạy đang ngồi chờ
sẵn.
Bà liền chào tôi và giới thiệu
tôi với hai cô. Lần đầu, nhìn Thiên Hương bốn mắt giao
nhau như tia chớp lóe ra
khiến tôi
hơi lúng túng, mặt hơi cuối
xuống, còn cô ta cười tình
đáp lễ càng làm tôi rung động
thêm. Khi ra về chúng tôi
trao địa
chỉ cho nhau, nàng đi chiếc
Velo solex hướng về Cầu
Bông tôi nổ máy xe Push của Áo- theo
bên em, sau khi mời cô ăn
thạch
chè Hiển Khánh cạnh gần rạp
xi-nê Casino bị em chối từ.
Chúng tôi song hành vào đến ngã sáu tẻ mỗi người một
nơi.
Như duyên may gặp gỡ!.
Ngay tối hôm đó tôi mua
bánh hộp và
trà, rong xe tìm địa chỉ nhà nàng trong ngỏ hẽm đường
Nguyễn
Thiện Thuật, quận Ba. Căn
nhà gạch nhỏ gọn, gia đình
chỉ có
bà mẹ nuôi cô ăn học còn cha làm dưới tỉnh, biếu quà như
ra
mắt. Nghĩ mình sắp có danh
phận, xứng hợp nhiều mặt
với
Hương giáo sư, trước thăm viếng sau tìm hiểu nhau đến
xây
dựng chăng?.
Trong chiếc áo dài Hương
mặc ở văn phòng bà Hiệu
trưởng ban chiều, tôi gặp không thấy gì
đáng quan tâm, vì “cặp lê
Tây”
em dấu kín trong nịch ngực
dầy, thêm áo cánh bọc kỷ, sợ
hớ hênh đám học sinh Nam trêu
ghẹo, học trò bao giờ cũng tò
mò
nên vú là tâm điểm “săn
đón” của họ; nhiều cô hơi
thiếu ý tứ và ngây ngô khóc sướt mướt
bỏ cả tiết dạy xuống văn
phòng
mếch.
Nhưng tối khi đến nhà, tôi
thấy Hương đẹp đầm thắm dịu dàng,
càng lúc tôi càng nhận ra
những nét sắc xảo, hấp dẫn
có thể
nói say mê của thân thể em
ẩn sau lớp áo bà ba mỏng. Đôi môi
là tâm điểm của khuôn mặt
xinh của nàng, ánh mắt, hàm
răng
nụ cười. Làn da mịn màng
như cánh hoa lan, cao vừa tầm không
mập không ốm. Trái tim tôi
rung động trước vẻ đẹp
quyến rũ.
Khoảng cách giữa tôi và em,
cho thấy được những cọng lông my
dài của em chớp chớp trên
cặp mắt long lanh, gương
mặt
nghiêng nghiêng kiều diễm;
điều không ngớt thôi thúc con tim
tôi lúc ấy. Đặc biệt giọng nói
thanh thoát ngọt ngào.
Không
có cái đẹp nào bằng tự nhiên,
thanh nhã, kín đáo, có duyên..
Cô giáo Hương biết cách
trang điểm hơn ai hết. Chỉ
phớt qua,
một chút phấn, phủ lớp son
mờ, kín đáo một giọt nước hoa nơi
bàn tay thoa sau ót, dưới
mang tai, có làn tóc mềm
phủ lên
để đủ thoảng nhẹ theo
không khí gợi tình, đủ khiêu khích tôi
một cách mơ hồ chứ không
quá nồng quá hắt.
Dường như Hương cũng nhận
ra điều kỳ thú nơi sâu thẳm
của tâm hồn tôi; nên những ngày
kế tiếp có hôm em mặc áo
lụa quá
mỏng tôi như đứng tim khi
nhìn thấy trọn vẹn hai “trái
lê Tây” căng mộng tràn đầy
nhựa sống. Tôi hơi choáng
ngợp,
những rung động đầu đời
bên cô giáo trẻ.
Dịp may mắn như một thiên thần chấp cánh. Từ tiếp xúc
và gây
sự cảm tình với nhau. Tôi bắt
đầu trồng “cây si” và tưới
bằng thứ “nhiên liệu” dễ bốc.
Sáng tôi hứa đến chở em bằng
xe gắn máy đến dạy trường
nữ Lê văn Duyệt cùng quan
lộ; tôi
đến Công chánh, giờ giấc của
tôi không bị gò bó, tùy theo công việc nhưng đang tập sự
chẳng cơ quan nào giao
nhiệm vụ
chánh. Họ chỉ bố trí “cho có”
lấy lệ.
Tạo sự cảm mến cho gia đình và Hương xong, cuối tuần
chúng
tôi tổ chức một ngày đi dạo
vườn cây ăn trái ở mạn Bình
Nhâm-
Lái Thiêu, đang vào mùa các thứ trái vườn chín rộ. Bằng
xe
gắn máy của tôi, được nàng
chấp thuận với hai cô bạn
giáo sư
đồng môn của em. Hôm ấy xem Thiên Hương
thật lộng lẫy sang cả trong
chiếc áo
pull hồng quần jean, càng nổi
bậc nước da trắng hồng của
em, tóc thắt bím với cặp kính
nắng màu nâu xẩm. Chiếc áo
dài làm
em trang nghiêm bao nhiêu
thì áo pull khiến em trẻ
trung bấy nhiêu, phải hảnh diện được
sánh bước bên em.
Em ngồi yên sau vòng tay
ôm nhẹ bụng, ngực dựa vào
lưng tôi
cho an toàn, phóng nhanh. Tôi cảm nhận “hai quả Lê”
đang co
giật liên hồi theo nhịp tim
của nàng, một cảm giác mềm
mại
nồng ấm chuyển qua lớp biểu bì da xuyên lên trung
khu não bộ.
Tôi biết mình đang yêu, hít
không khí như ngập tràn hai
lồng
phổi và vô cùng hạnh phúc. Do không rành vườn nào có
loại trái cây ngon và mỗi chủ
vườn
có những đặc điểm gì gọi là
thết đãi người đẹp cho chu
đáo! Sự thật cả vùng Bình Nhâm
quạân Lái Thiêu trồng: măng
cụt,
dây tây, sầu riêng, mận
hồng đào, không kể cam,
quít chanh… chen chít lẫn lộn cạnh quanh
nhà. Tôi điện thoại nhờ
trưởng
nhiệm Công chánh ở Lái Thiêu
cử anh nhân viên hướng dẩn,
cho chắc ăn. Khi xe chúng tôi trờ
chưa tới quán hẹn bên
đường,
đã thấy một thanh niên lạ
đang đứng ngoài quan lộ
vẩy vẩy tay như báo tín hiệu “phe
ta”. Chúng tôi ghé vào. Anh
Quang
hướng dẩn viên. Cả bốn
chúng tôi theo anh vào giới
thiệu với chủ vườn gần cạnh đó, để
chúng tôi tự do tìm loại cây
trái
ưng thích; xong hẹn trở ra
quán ăn cháo gà do anh lo,
tôi dí vào tay anh số chi phí.
Cả khu chừng năm trăm
mẫu tây?. Chủ vườn phân lô
chữ nhật
lên từng líp dài, mỗi líp
trồøng một thứ cây cách nhau con
mương nước nhỏ chừng 4 tấc
khách bước qua lại dễ dàng.
Khu
trồng cây dâu vườn gọi “dâu
miệt dưới” trái ngọt- ý qúy cụ
cho rằng gái miền Nam đẹp
hiền thục, chẳng chê vào đâu
cả-
khác với dâu Tây
(strawberry) không có ở thời điểm nầy- đang
mùa chín vàng hực, từng
chùm trái đều đặn, nặng
trĩu buông
thỏng từ kẻ nhánh xuống
ngang tầm tay hái, khách thưởng thức
tự do ăn không tính tiền
nhưng muốn mua về gia
đình, gia chủ
cân ki lô giá rẻ. Tôi lúc nào
cũng quấn quít bên chân người
đẹp, có lúc nàng bẻ có những
chùm mận hay dâu giống
nhau
tương đương hỏi ý tôi, giọng
Hương nhỏ nhẹ thật dễ thương,
xong trao tôi xách hai tay
không hết, như tên cận vệ;
còn
hai cô bạn kia sát bên nhau
người nào cũng tham lam đầy tay.
Tất cả lần bước khu vườn
rộng mênh mông như bị
mất hút,
chẳng biết ranh giới chủ
nhân ở đâu. Khách cũng đến mỗi lúc
một đông…
Cả bốn chúng tôi chuyển
sang khu cây măng cụt, tàng
cây to
lớn tạo bóng mát, ken nhau dầy đặc che kín cả bầu trời
mùa
hè oi bức thành mát rượi như
thứ máy điều hòa thiên
thiên,
chỉ lốm đốm vài bóng nắng xuyên qua lá cành như soi
bước
đường cho khách. Tiếng ve
sầu nỉ non nghe vui tai vang
dội,
hết thân cây nầy sang nhánh cây khác cũng còn hừng hực
chóa
lóa cả màng nhỉ, chúng liên
tục thi nhau tấu khúc “mùa
hè”
quên cả ăn uống cho đến khi ngả gục. Vài xác khô chưa rã,
vất vưởng còn dính vào
thân cây đang đong đưa
theo gió; như
bài “La cigale et la fourmie”
của văn hào La Fontain ngày xưa học bậc tiểu học còn lõm
bõm trong trí.
Chúng tôi trải tấm bạc nylon
mượn của chủ nhà ngồi nghĩ
chân
và ăn các thứ trái cây mận, dâu vừa bẻ. Cả bốn đều thỏa
thuê
về vùng quê cảm thấy
không khí trong lành, ngồi
kề nhau tâm
tình, cuộc đi chơi đầy thi vị. Còn khu vườn sầu riêng
chúng
tôi không bước sang làm gì.
Vì nếu khách cần mua vào
nhà chủ
đã bẻ sẵn rồi. Trong ba cô dí dỏm nói :”Ngày xưa Vân Tiên
thương Nguyệt Nga, không
dám hẹn ra vườn sầu riêng,
sầu tư”,
vì sợ trái rớt xuống bể đầu.
Chỉ hẹn đến gốc dừa. Thiên Hương đáp lại vì nhân vật
Vân Tiên người gốc Mỹ Tho
(cụ
Nguyễn Đình Chiểu), gần
tỉnh Bến Tre toàn dừa cây từ
đầu xã cho đến cuối tỉnh đâu đâu
nhìn thấy dừa, làm gì có sầu
riêng
vả gốc nó nhỏ thân cao, ngồi
dựa đâu êm mà người khác
lại thấy nữa, đặc điểm của trái
sầu riêng chín không bao giờ
rơi
ban ngày. Chỉ ban đêm
cuống và lá hấp thụ hơi
sương tư từ nở to, “trái sầu rơi rụng” mới
buông thân mẹ rớt xuống
đất. Ban
ngày “ngồi thiền” bên người
đẹp như bây giờ không sợ
chết đâu?! Cùng phát lên cười,
một cô bạn nói thêm Hương
giáo sư
Vạn vật nghiên cứu kỷ thì cứ
tin đi.
Nhìn đồng hồ thấy quá trưa, chúng tôi quay lại quán đã
thấy
anh Quang chu đáo dọn cho
bàn tròn riêng ở góc cây mận
to,
cạnh hai xe gắn máy của chúng tôi. Cả nhóm vừa đói
vừa ngon
vừa lạ miệng chúng tôi nốc
cạn nồi cháo với đĩa gỏi gà
bóp
xổi. Hai cô bạn dành trả tiền, tôi
vui cười nói “Vân Tiên đãi
Nguyệt Nga” ở gốc mận cho
an toàn. Chúng tôi phá lên
cười.
Sau đó trả tiền mua số trái cây mang về nhà. Những
tuần kế
tiếp, Chủ nhật rủ Hương cùng
lên chợ Thủ Đức ăn bún bì
nem
đặc sản địa phương, hoặc đi An phú Đông, bến tàu Cát Lái
chỉ
có mình tôi và nàng trên
“con ngựa sắt” hóng gió tâm
tình
suốt buổi. Những lần bên nhau tôi đọc được ánh mắt
sâu thẳm
chân tình của em.
Cả bốn phóng xe về. Nhà
vắng Hương biết bà má
thường đi chùa lễ Phật, nàng lại chậu hoa
tìm chìa khoá dấu đâu đó.
Vừa
bước vào nhà, sau khi để vài
bịch trái cây lên bàn, cánh
cửa khép lại. Tôi không còn e dè
vòng tay ra sau lưng Thiên
Hương, kéo em về phía
mình, nàng run run đôi mắt
nhắm nghiền
như phó mặc, đôi môi đầy quyến rũ, tôi áp sát khóa
miệng em
bằng nụ hôn thật sâu, lưỡi
tôi tung tăng tìm lưỡi em
quấn
quít, nàng hưởng ứng. Ngất ngây tôi chụp ngay lên hai
quả
đào tiên đang căng cứng, tay
em choàng qua rồi bấu chặc
vào
nhau, tay tôi quá tham lam nựng hết quả Lê nầy sang
vuốt quả
lê nọ.
Chiếc áo pull vén cao tôi xoa
nhẹ tấm lưng em, bất ngờ
tôi lãi cho bung chốt áo ngực
phía sau, Hương như giật
mình,
buông môi tôi và hơi đẩy tôi
ra nhìn tôi sững sốt. Không
để em phản ứng, tôi tốc áo thun
như len đan kết thành mềm
dễ co
giản vượt qua khỏi đầu, hai
quả lê trắng nõn đang thu
mình chật cứng trong chiếc bra
màu hồng… hoàn toàn phơi
lộ gò
bồng đảo. Có lẽ Thiên Hương
bất ngờ vì hành động của
tôi, nhưng chỉ phản ứng yếu ớt
lần qua hơi thở dồn dập:
-Kỳ vậy anh Giai? – Đặng Chí
Giai nàng lập lại!
Tên tôi “dai”, cứ tảng lờ như
đĩa bám “dái” con trâu hút máu
vậy!. Cảnh “Từ Thức lạc động
hoa vàng” bỏ thương vương
thì
tội. Tôi tiếp tục tấn công lưỡi
tôi rà mạnh vào những điểm nhạy cảm của em: vai dài lần
cổ vai.. phần đồi núi trước
ngực, lưỡi tôi rà trên đầu
núm, miệng mím chặc đầu
lia lia
nhè nhẹ, còn tay xoa nắm chỡm vú kia, cứ thế miệng
và tay
đổi vị thế trái vú cho nhau.
Hương có vẻ thoả mản
miệng há
hốc.. hơi thở dồn dã hơn. Hai chân đang đứng hơi dang
rộng.
Tôi như say men tay xoa nhè
nhẹ vùng bụng lần xuống
hai đùi
khối thịt mềm êm mát rượi. Hương như thở gấp hơn…
tiếng
rên thống khoái trong họng
phát ra một lúc to hơn.
Hương vói tay nhận điện
chiếc Radio nhỏ, để lối xóm khít
vách hai bên không nghe sự
trổi dậy bao la của hai con
tim
vào xế xế tối.
Tôi vuốt nhẹ từ đầu gối em… lần lần lên đùi; loay hoay
mơn
trớn lên xuống vùng da
thịt , Hương rợn da cóc lông
đứng
xửng càng làm em hăng say động đậy xoay chuyển như
bị kiến
cắn nhún nha nhún nhảy.
Một tay em túm tóc tôi giữ
thế, một
tay như chơ vơ trong không trung như thỏa dục như quá
gợi
hứng. Vuốt ngược lên đùi, hơi
mạnh hơn.. nhẹ nhàng tiến
sâu
vào lãnh thổ vùng cấm địa.. Hương banh chân rộng hơn
một
chút đón chào.. tay tôi miết
lại âm môn… Hương nấc lên…
rùng mình người như chùn
xuống. Ngón tay trỏ tinh quái như
tiền sát viên len lỏi qua chiếc
xì líp rồi qua cửa khẩu, sau
cùng lọt tuốt vào trong…
dâm thủy bị kích thích nảy
giờ trào ra lênh láng, ngón trỏ
lọt hút vào trong cách dề
dàng…
Hương mê mẩn gục đầu cắn
vào vai tôi đau điếng, liều
minh trong cơn xông pha.. ngón
tay tôi vẫn thao tác nhẹ
nhàng ra
vào mãi mê cho đến không
còn gặp sức kháng cự của em.
Rời cập tuyết lê bên trên, tôi trở thế qùy hai chân xuống
nền gạch, hai tay banh rộng
chân em ra chàng hảng, kéo
xệ xì
líp xuống đầu gối từ từ kéo
mạnh hơn tới tận cườm chân…
lưỡi tôi nhấm nháp nhẹ trên
chòm âm mao.. hai tay em
ghì
chặc tóc tôi hơn trong thế
đứng tấn vững vàng… miệng ú ớ:
-Anh làm gì… vậy… khiếp
thế.
Lưỡi tôi lại đánh mạnh như
phiếm đàn khảy trên sợi dây
căng cứng, thêm hàng ria mép lún
phún chân lông cọ trên mu
mềm
của em thêm trân tráo, lưỡi
tôi lại miết mạnh vào hai thớ
thịt bên ngoài âm hộ… Hương lại nấc lên khi chõm
lưỡi xâm
lăng vào trong sâu… sâu hơn.
Đầu tôi bị hai chiếc đùi em
kẹp cứng như thiếu không
khí trong lành để thở, chỉ toàn mùi
dâm tinh ngây ngấy hít vào.
Hai chúng tôi cứ ghì siết kéo
dài hơn mươi phút nữa, bên
cạnh chiếc Radio cũng thay
đổi dòng nhạc nghe nhỏ lại giới
thiệu chương trình nhạc
chuyển mục kế tiếp.
Ngoài ngỏ có tiếng honda sát
cửa nhà bên cạnh nổ ình ình
vang dội vào nhà, chúng tôi cứ ngở bà má về, buông
nhau ra
trong nổi bịn rịn tiếc nuối.